Gởi cá,
Lâu rồi, em mới nghe lại album “chỉ còn lại ánh mắt” của Xuân Hiếu. Hình như, cuộc sống của em càng lúc càng gặp nhiều thứ không đơn giản hơn những thứ đi trước.
Em cứ hứa hẹn với những chọn lựa.
Em chưa biết bên trong mình có gì, nên em cứ hoang mang hoài phải không anh.
Em thấy em nhớ anh,
Em muốn thấy lại khuôn mặt đó,
muốn nghe lại cái giọng Sài Gòn đó,
Anh xa vời với em quá, em cứ gởi những tin nhắn trong im lặng,
Nhưng, anh là điều gì đó trong cuộc sống của em, em không muốn rời xa.
Nếu 1 ngày nào đó, gởi tin nhắn đi, em không thấy còn đã báo gởi,
chắc em cảm giác mình đã mất rất nhiều,
cuộc sống của em giờ đây, đâu có thiếu thứ gì để hài lòng, nhưng,
sao em vẫn thấy hình như đây không phải là con người của em,
em vui cười, em dạn dĩ, em chủ động, em có cái em muốn,
em bỏ qua cái nhìn của người khác,
nhưng, em vẫn thấy mình đang trôi trong vô thức, không phải là đang sống,
từng việc em làm, từng lời em nói, không phải là em,
anh có biết,
khi đêm khuya, cầm đt nt cho anh, em mới đúng là em, biết mình đang làm gì, đang nghĩ gì, đang biết cảm xúc trong mình là gì,
em thấy mệt lắm cá ơi,