Mình dạy trẻ lớp 1. Có những đứa trẻ mà nếu ngày nào mình không khen chúng thì chúng không có động lực nào để tiến bộ. Có những đứa trẻ chỉ cần bị mình la mắng là tâm trạng chúng đi xuống hẳn không muốn học tiếp.
Có những đứa trẻ, vì mình khen chúng nên dù chúng không đọc được thì chúng vẫn cố gắng giơ tay để đứng lên, ánh mắt chờ đợi mình bày chúng để chúng nói thật to.
Chúng không có động cơ để ngồi hàng giờ làm điều chúng không thích. Chỉ có duy nhất động cơ là ánh mắt, cử chỉ, lời động viên, khen ngợi của cô làm động lực.
Những đứa trẻ như thế cũng sẽ lớn lên và thành người lớn. Chúng đã lớn nên tự động không muốn được khen nữa, không muốn được có ánh mắt động viên nữa, không muốn được tin tưởng nữa? Không phải. Mình nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên, các tiết dạy của mình thôi bị nhận xét gắt gao nữa, lần đầu tiên thầy T nói ” tiết của cô không có sơ sót gì nhiều, chỉ có 1 vài điểm nhỏ thôi” mình đã thở phào nhẹ nhõm đến bao nhiêu.
Hôm nay, mình cũng cầm sổ đi dự giờ kiểm tra toàn diện. Mình cũng nhớ lần đầu tiên mình bị kiểm tra toàn diện. Mình không biết kiểm tra toàn diện là cái gì? có ảnh hưởng thế nào đến nghề nghiệp? chỉ biết là mình sợ hãi. Mình cảm giác như mình bị đem ra đấu tố. Giữa một hội đồng hơn 20 mấy người, người ta chê trách mình.
mình có học được gì sau những lần như vậy không? có làm động lực có mình cố gắng lên không? không hề có gì? khó khăn của mình cũng vẫn ở đó, không ai giúp được gì? không ai lắng nghe thử xem những đứa mới vô làm như tụi mình đã áp lực thế nào? chỉ có biện pháp mạnh thôi. Không có gì hết. Khó khăn vẫn còn ở đó.
Năm nay mình làm tổ trưởng. Mình cực kì chán ghét cái chức vụ này. Ngoài sự nặng nề, và vài trăm ngàn, mình chưa thấy nó mang lại gì cho mình ngoài sự suy nghĩ. Với 1 người làm việc đòi hỏi quá nhiều sự hoàn thiện như mình, chức vụ chỉ làm vướng vào người. Chỉ làm 1 gv dạy học bình thường thôi, chăm chút cho bài dạy, cho hs thôi. im lặng và vui vẻ với khó khăn của thầy cô, than thở và nói xấu sếp. chỉ vậy thôi là thấy đời đi làm có có chút ý nghĩa.